- Đôi khi, tình yêu thật lạ. Có những câu hỏi cứ băn khoăn với những câu trả lời...
... Đôi khi rất muốn biết...
Xa cách chỉ chóng chánh trong 1 khoảnh khắc... hay là dài mãi mãi?...
Nhớ nhung chỉ làm anh buồn bã... hay tới đau nhức con tim...
Nước mắt sẽ chỉ vụt qua đôi gò má... hay sẽ chảy tới bất tận?...
Tình yêu sẽ mãi là tình yêu... hay một ngày sẽ biến thành sự căm ghét?...
Đôi khi không dám khóc vì sợ anh buồn. Nước mắt giấu vào trong tim, ghim thành những giọt máu. Nhưng cũng chẳng đau lắm nếu ngày mai anh trở lại và đem nụ cười vụt biến thành nắng. Bởi nắng sẽ hong khô và thiêu cháy cả những nỗi đau lâu bền nhất.
Và có những lúc lại tự hỏi: Anh đang yêu hay là đang ghét em?
Chỉ có tiếng thở dài trôi trong im lặng. Quận tròn vo. Em ôm những câu trả lời...
Đó là những khi:
Gặp mặt, anh lao vào em với những chiếc ôm hôn vội vã, chẳng buồn hỏi ngày hôm qua em thế nào, ngày hôm kia em ra sao và cả những ngày trước đó nữa... anh quên mất rồi sao? Đã rất lâu rồi chúng ta không gặp...
Khi ấy ... anh yêu em hay là ghét em ?...
Là khi anh phong phanh trong chiếc áo sơ mi dài tay khi trời đã trở lạnh - Bỏ mặc em với những lo toan rất đỗi bình thường của một kẻ đang yêu. Bỏ mặc những cơn gió đang kêu gào chỉ trực lấy đi hơi ấm. Bỏ mặc yêu thương và cả sự quan tâm ...
Khi ấy... anh yêu em hay là ghét em?...
Là sau những lần cãi vã. Anh để chiếc điện thoại ngủ yên chẳng một dòng tin nhắn. Để cánh cửa nhà em khép lạnh lùng. Để con ngõ nhỏ dài hun hút và hiu quạnh. Để em một mình đối diện với nỗi cô đơn...
Khi ấy... anh yêu em hay là ghét em ?...
Là khi anh gạt em ra khỏi những nỗi đau. Cười thật buồn và thở dài trong góc tối ... khiến em cảm giác như anh chẳng cần đến em. Cứ như thể em không phải người anh yêu ...
Khi ấy... anh yêu em hay là ghét em ?...
Là khi em giận dỗi quay đi và anh thì chỉ vội vàng níu kéo cùng những lời xin lỗi ... chẳng cần biết tại sao em lại ra đi và.. vì anh... em đã buồn tới mức nào....
Khi ấy... anh yêu em hay là ghét em ?...
Là khi em nói em chẳng bao giờ quay trở lại.
Anh mỉm cười gật đầu “uh, em cứ bước đi” dẫu cho những ngày sau đó với anh thật tồi tệ. Dẫu cho anh sẽ khóc rất nhiều trong đêm tối. Dẫu cho trái tim anh có tan nát thành từng mảnh. Chấp nhận thôi ... vì em đã không còn cần anh nữa rồi ...
Khi ấy... anh yêu em hay là ghét em?...
Và anh biết không? Đôi khi rất mệt mỏi em chỉ muốn nhìn vào quá khứ mà rất sợ tương lai. Sợ ngày mai anh sẽ chẳng còn yêu em nữa, sợ lời hứa sẽ tan vào hư vô, sợ giấc mơ sẽ bị dập tắt....
Và đôi khi (lại đôi khi) em thường tự hỏi “Nếu được làm lại, em có thay đổi sự lựa chọn của mình?“ để rồi lại mỉm cười nhận ra ... đã bước đi rồi không thể lùi lại, sự lựa chọn ngày hôm nay là tương lai cho ngày mai - như anh vẫn thường nói. “Yêu hết mình để không bao giờ hối tiếc “.
Em sẽ yêu như thể chưa từng biết đau đớn là gì, sẽ tha thứ như thể không biết tới những suy nghĩ ích kỉ cho riêng mình...
Vậy nên... nếu có lúc nào đó em lạc lõng quên đi những lời nói của mình... hãy nhắc cho em nhớ... anh đang yêu em, không phải ghét em...